[Sách hay về kỹ năng sống] Review sách Nghĩ Ngược Lại Và Làm Khác Đi
Trước Thế vận hội Mexico được tổ chức vào năm 1968, kiểu nhảy truyền thống của vận động viên nhảy sào vượt qua xà ngang là cơ thể đồng thời úp người về phía thanh xà. Kỹ thuật này được biết đến với tên gọi “cú cuộn người kiểu phương Tây” (Western Roll). Tuy vậy, kỹ thuật đó sắp được thay thế.
Một vận động viên ít tên tuổi vừa mới vượt qua thanh xà và lập kỷ lục thế giới với mức xà đạt được là 7 feet 4¼ inch (tương đương 2,2415 mét). Anh vừa mới tung mình lên nhưng thay vì úp người xuống thì anh lại quay lưng về phía xà ngang.
Anh nâng chân lên và búng ngược người vượt qua xà ngang.
Anh chính là Dick Fosbury và phương pháp nhảy này của anh được nhiều người biết đến với tên gọi “Cú nhảy Fosbury”. Kiểu nhảy này vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.
Anh đã nhảy cao hơn bất kỳ vận động viên nào trước đó bằng cách thức nghĩ ngược lại với người xung quanh. ví dụ này chỉ để minh họa cho một kỹ thuật ý thức nhưng ở đây kỹ thuật ý thức đã trở thành kỹ thuật nhảy cao, chuyển một cú nhảy vượt xà tưởng như đủ sức thất bại thành một thành đạt.
Thế giới chính là những gì bạn nghĩ về nó. vì vậy, hãy nghĩ về nó theo phương thức khác đi và cuộc sống của bạn sẽ thay đổi. Khi bạn nhìn lại sẽ có những thứ bạn cảm thấy hối tiếc. Bạn nghĩ mình đang từng quyết định sai lầm.
Sai rồi
Dù quyết định thế nào, đó cũng là quyết định duy nhất. Mọi thứ ta làm đều cho ta chọn lựa. Vậy thì có gì phải hối tiếc?
Trích đoạn sách hay
Nếu bạn muốn được chú trọng, hãy học cách thức quan tâm đến mọi người
tôi vừa mới bỏ lại một người bạn của mình trong một câu lạc bộ ở copenhagen1 trong khi anh ta chỉ biết hai từ tiếng đan mạch là “ja” và“nej” (nghĩa là “vâng” và “không”).
một gã say rượu bắt chuyện và bạn tôi thi thoảng xen vào “ja” hay“nej”.
khi tôi trở lại, bạn tôi luôn luôn đang nói chuyện với gã say rượu và anh ta vẫn vừa mới láy làm chỉ hai từ đó.
gã say rượu thấy bạn tôi thật thú vị, đơn giản vì bạn tôi vừa mới lắng nghe anh ta.
trong buổi phỏng vấn, hay hơn hết hãy chăm chú lắng nghe những gì người phỏng vấn phải nói hơn là chỉ lo thể hiện tài năng của chính mình.
đó là cách thức để bạn khiến người xung quanh tập trung đến bạn mà không phải nói một lời nào.
thà tiếc nuối những việc đã làm còn hơn hối tiếc việc chưa từng làm
nhiều người đến độ tuổi 40 mới nhận ra mình vừa mới bỏ lỡ nhiều thứ trong đời.
trong nhiều trường hợp, mọi thứ thuận lợi đang đến với họ, ngoại trừ khi phải đối mặt với một thử thách để nắm bắt ước mơ của mình, họ đang k quá đủ can đảm dấn thân.
sẽ chẳng có ai lấy đi một phần cơ thể của bạn hay chiếc xe của bạn hoặc tống bạn vào tù nếu bạn thất bại.
tôi có một người bạn mà cha anh ấy có liên hệ với tổ chức ira1. Khi gặp phải một vấn đề phiền toái, anh ấy đã đến gặp cha mình và xin một lời khuyên.
Anh nói, “cha à, con đã gặp rườm rà.”
người cha hỏi, “có kẻ đã muốn giết con ư?”
anh bạn tôi trả lời, “ồ, k, k.”
cha anh nói, “con trai, vậy thì con không có mớ bòng bong nào cả.”
ngay cả khi muốn cẩn trọng và đảm bảo an toàn, chúng ta cũng nên ngừng lại giây lát để mường tượng xem mình có thể bỏ lỡ điều gì.
Không phải lúc nào có nhiều ý tưởng cũng good
một số người có tài năng sáng gầy dựng các ý tưởng. Nhưng với những người không sở hữu khả năng này thì nó thật sự là một cuộc vật lộn.
kỳ lạ ở chỗ những người phải vật lộn cực nhọc nhất lại thường chính là những người trở nên thành đạt nhất.
có quá nhiều ý tưởng không phải lúc nào cũng tốt.
sẽ quá đơn giản để đi từ ý tưởng này đến ý tưởng khác.
nếu không có nhiều ý tưởng, bạn buộc phải khiến những ý tưởng mình có trở nên hữu ích.
Xem thêm – Review sách 20 Giờ Đầu Tiên