[Sách hay về cuộc sống] Review sách “Mình nói gì khi nói về hạnh phúc” – ATPBook.vn
Nếu như “Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu?” dành cho người mua trẻ tuổi từ 18 đến 24, thì theo mình Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc? dành cho độ tuổi 25+ là hợp lí. Lẽ tất nhiên quyển sách self-help này không phải là tập 2 của quyển kia.
[Sách hay về cuộc sống] Review sách “Mình nói gì khi nói về hạnh phúc” – ATPBook.vn
Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc? là 1 quyển sách nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, với nhiều câu chuyện về cuộc sống. Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc? nói về những mẩu truyện nhỏ về tuổi thơ, những cuộc hành trình, những người bạn, người thương đang đi qua cuộc đời của tác giả Rosie Nguyễn.
Chỉ là mình nghĩ 1/4 cuộc sống có lẽ mới đủ để cho người đọc những trải nghiệm sâu sắc nhất. Thất tình vài lần. Thất bại nhiều lần hơn. Lo lắng bất an thì vô số lần, có nhiều khi tưởng chừng như chạm tới cùng cực của cuộc chơi.
Và mình bắt đầu đọc cuốn sách này vào những ngày đầu tháng 4, sau ròng rõ hai tháng trời chẳng đụng đến cuốn sách nào cả, với tâm hồn thì khô cằn và tâm trí thì héo mòn. Và cuốn sách của chị vừa mới mang đến cho mình 1 luồng gió mát cho cơn nóng ngày hè. Mình an yên đón nhận nó từ từ, lặng lẽ lắng nghe các câu chuyện nhỏ nhưng thật của chị, thật bình yên và giản dị làm cho sao.
Xem tại TikiXem tại Fahasa
Rosie Nguyễn khuyên rằng tuổi trẻ hãy đi xa, bởi đi xa là cách nhanh nhất để về Nhà. Mình cực kỳ thích cách mà tác giả này không đồng nhất hạnh phúc với niềm vui. Vốn dĩ hai định nghĩa này hoàn toàn không giống nhau mà. Chính vì sự ngộ nhận rằng chúng tương đồng, mà lắm thay bao người vừa mới đau khổ trên tiến trình sự sống hữu hạn. Hạnh phúc không phải là niềm vui. Mà con người lại càng k thể mưu cầu cuộc sống luôn ban phát cho mình những vui thú. Thế rồi, vui cạn, tình tan, còn gì nữa đâu mà hạnh phúc?
Mình k định nghĩa nổi hạnh phúc là gì. Rosie Nguyễn mang ra khá nhiều câu trả lời chuẩn và đúng đắn. Tuy nhiên, bản thân mình chưa thực sự hài lòng, thỏa mãn với những những điều ấy. Mình nghĩ, mọi thứ buộc phải bỏ ngỏ, bởi hạnh phúc còn có dăm ba chiếc, người còn có dăm ba kiểu, thì làm thế nào để gọi tên đây? Hạnh phúc có ở người này, nhưng đủ sức lại là đau khổ với người kia. Và hơn nữa, mình còn thấy tồn tại một vài tranh chấp nhỏ trong những kiến giải của tác giả. Cuối cộng, vẫn là do xúc cảm chủ quan chi phối, mình k quá háo hức trong các cuốn sách cổ động tinh thần, dù nó rất bổ ích đưa đa số người. Có thể, mình là 1 người ta lâu năm khó tính chăng?
Tuy nhiên, vẫn là 1 lời khen dành cho “Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?” bởi sự mộc mạc, chân thành, và các giá trị nó gợi lên trong lòng độc giả. Mình thấy may mắn thay, vì giờ đây, mỗi lúc đọc sách, mình ko chỉ là cho những con chữ lọt vào đầu một phương pháp đơn giản nữa, mà đã để nó nhảy múa tung cao hơn nữa, làm tim mình xao động, trí óc quay cuồng và thấy chính mình mình hóa ra lại bất ổn, lạc lối, chấp đựng rộng rãi mâu thuẫn biết bao. Để rồi từ đó có thể tự soi mình, soi kĩ vào sâu lòng mình, để trưởng thành hơn.
Cuốn sách nhỏ đẹp và truyền cảm này chia sử dụng 3 phần, mỗi phần đều gồm các câu chuyện bình dị mà thú vị của chị từ lúc còn nhỏ đến bây giờ và theo mình, qua những mẩu chuyện đấy, ta rút ra được 3 thành phần cốt lõi là Sống, Yêu và Vui.
– Sống tức là sống hết mình, trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống, cho sự tồn tại của bản thân một ý nghĩa bên trên all các phù phiếm, tầm thường trong đời sống.
– Yêu tức là nuôi dưỡng tâm hồn mình được an nhiên mà nồng hậu, hiểu rõ các cảm xúc của trái tim ta và nhờ đấy ta biết phương thức thương mình thương người.
– Và Vui nghĩa là sự ưng ý với thực tại một cách có ý thức, tức là không tham mong muốn những thứ ta chưa sở hữu, không bất mãn với các điều ta vừa mới có nhưng hiển nhiên đừng hiều nhầm nó đưa sự lười biếng vô tâm, hững hờ tốt an phận. Túm lại, ấy là thái độ lạc quan, vững vàng trước hầu hết nơi và sống chú tâm vào những điều tươi đẹp, tích cực cho dù nhỏ nhặt trong đời sống (tất nhiên là luôn luôn nên giải quyết những điều chưa tốt, nhưng trong tâm thế k tiêu cực, hận thù, mù oán).
Mình đang từng có một thời gian từng cuồng loại hương vị sâu sắc, nhẹ nhàng mà cũng lại nồng nhiệt, yêu đời yêu mình (đôi khi cũng trào phúng đúng lúc đúng chỗ trong văn phong cũng như thái độ sống của chị Rosie. bây giờ tuy rằng k còn cuồng nhưng mình luôn luôn tin tưởng vào những quan niệm của chị và trông mong vào những tác phẩm sau này cũng sẽ sở hữu đầy giá trị nhân văn, xã hội nhưng cũng ko kém phần thú vị, bổ ích như những gì chị đã làm cho.
Đọc xong nằm ngẫm nghĩ 1 khi, tự hỏi mình có thấy hạnh phúc không?
Hạnh phúc chứ, ít nhất là hiện nay, sau khi trải qua những mệt mỏi và bất lực, sau nhiều biến cố khiến mình hầu như suy sụp tinh thần, đến mức chính mình còn tưởng mình bị trầm cảm đến nơi, thì luôn luôn có thể bình tâm đọc sách, vẫn chăm chút pha 1 bình trà, vẫn cười khi vui và thoải mái khóc lóc khi buồn hay bị cảm động. Giữa 1 đống rối ren bộn bề của tuổi 28, vẫn mang cho mình những sở thích riêng, các thói quen chưa bao giờ thay đổi. Đó chính là hạnh phúc.
Cá nhân mình vô cùng thích những câu chuyện và phương thức nhìn nhận của tác giả trong quyển sách này. Nó vừa thân vừa lạ, vừa thân thiện vừa sâu xa, vừa dung dị nhưng cũng thật sâu sắc. Mình thấy được tuổi thơ mình, thấy được gia đình mình, thấy được mối tình đầu của mình, hơn thế nữa, thấy được những mọi người mình, bạn bè mình, những người khiến mình thấy mình đang cần kíp hay trong ý nghĩa thế nào ở ngày nay này. các lần nhớ lại ấy là các lần hạnh phúc.
Trong 3 phần nói ở trên, mình thích nhất là phần cuối – VUI.
Nhưng những điều mình ko thích, tuyệt nhiên là những điều chỉ chủ quan cho bản thân mình thôi nhé. Đầu tiên, mình ko ủng hộ chuyện xài văn nói trong văn viết, mà Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?lại sở hữu nhiều câu từ văn nhắc đan xen. Cũng đủ nội lực tác giả nghĩ điều đấy sẽ khiến cho nội dung thêm gần gũi, nhưng thật sự nó sử dụng mình bị mất hứng hơi nhiều lần. Đó đủ nội lực là 1 status, nhưng không thể là 1 bài tản văn.
Thứ hai, quan điểm về “yêu” của tác giả khá lạ, và lạ theo chiều hướng tiêu cực. Về chính mình mình, có thể chỉ là một giây yêu đương thôi, nhưng miễn lúc ở trong mẫu sự yêu đó, mình thấy được mình, mình thấy mình được nhiệt huyết có nó, mình vui, mình buồn, mình hờn giận, thì ấy vẫn là những khoảng thời gian hạnh phúc và đầy ý nghĩa. Riêng mình, cái cần kíp là hiện nay, chứ kết quả mà mối gắn kết đem lại lại k hề là điều đáng bận tâm.
Thứ ba nữa, mình còn thấy trong sách cũng có sự hối tiếc. Hối tiếc không mang lại điều gì cả, bên cạnh những suy nghĩ và xúc cảm không mấy lạc quan. Mình đang trải qua rồi và mình nhìn lại 1 số những lựa tìm của mình, mình thấy mình sai. Nhưng quả thực trong khoảng thời gian đó, khi đứng trước các sự lựa chọn, đã chọn điều tốt nhất đủ nội lực rồi. Mà thật ra, vốn dĩ ko ai được chọn gì được cho mình cả, cái duy nhất chúng ta có được và phải có chính là sự tự do chấp nhận.
“Mình đang trải qua nhiều thứ để đủ nội lực chắc chắn với bạn một điều. Rằng k khó để mang ra những phát ngôn mạnh mẽ ồn ào, không khó để trở thành kiêu hãnh tự cao dữ dội hiếu chiến, không khó để thể hiện cái tôi cá nhân cao ngút trời đất. Ai mà chẳng mang một phần giống như thế trong con người mình. Mình có thể nói chuyện sốc đến óc, có thể nhận định sắc sảo châm biếm chua cay, có thể phun lửa đốt cháy thành than kẻ nào sử dụng cho mình giận dữ. Nhưng mình đã đủ lớn để hiểu, rằng không dễ để giữ bình tĩnh khi giận dữ tốt thất vọng, không dễ để giữ tâm ta tĩnh lặng giữa cuộc đời ồn ào, không dễ để luôn điềm đạm nhẹ nhõm lúc trong ta cũng với nhiều điều bắt buộc lo nghĩ. Càng không dễ để khiêm tốn và tôn trọng mọi người bất kể vẻ ngoài địa vị, và k dễ để thể hiện quan điểm của mình 1 phương thức công bình, chính trực và khôn ngoan. Bạn cần buộc mình yêu quý những tâm hồn giản dị.”
(Trích sách)
Ngày mưa ngồi thư thả uống trà đọc sách này, nghe The Scientist của Coldplay, tự nhiên thấy an yên, thấy nhẹ nhõm, thấy rằng hình như thời gian qua mình đã hành hạ chính mình mình quá nhiều.
Cuốn sách hơi nhẹ nhàng, 4.5 sao cho bìa sách. Song nội dung lại ko quá cuốn hút và cung cấp nhiều trải nghiệm, kinh nghiệm cho người đọc. Lối hành văn dài dòng lê thê của Rosie Nguyễn cũng như cuốn “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu” mình không thích lắm, với một tí lan man. Nhưng luôn luôn là một cuốn sách hay nên đọc thử để cảm nghiệm.