Đừng tháo xuống nụ cười – Dành cho người trẻ hay “đã từng trẻ” – ATPbook.vn
Đừng tháo xuống nụ cười – của Khải Đơn một lần nữa sẽ chạm đến trái tim của người đọc một cách thức giản đơn nhất. Tuổi trẻ của bạn đang và đã trải qua như thế nào?
Đừng tháo xuống nụ cười – Dành cho người trẻ hay “đã từng trẻ”
Có thể thấy được khi đọc quyển sách này của Khải Đơn chính là sự đồng điệu. Câu chuyện của nhân vật trong đó là những lát cắt của cuộc đời vô hình. Bạn đủ nội lực thấy, đủ sức nhìn cùng cảm xúc nhưng lại không thể chạm. Đó là cái hay trong cuốn tản văn “Đừng tháo xuống Nụ cười”.
“Ở tuổi hai mươi, người ta chẳng có gì, ngoài một đôi chân rất khỏe mạnh và một trái tim ít sợ điều gì chưa đến. Đó là những ngày tháng tốt nhất để đi và học về thế giới.” – Khải Đơn
Giới thiệu tác giả: Khải Đơn – Người viết cuốn sách “Đừng tháo xuống nụ cười”
Khải Đơn là một cô nàng chuyên viết về tản văn mà chúng ta vừa mới được gặp trong cuốn “Sài Gòn Thị thành hoang dại“. Khoảng thời gian mới đây, cô luôn luôn đã sống và làm việc tại Bangkok, Thái Lan và hứa hẹn cống hiến nhiều hơn những tác phẩm tốt cho nền văn học Việt Nam.
- Khải Đơn là người Biên Hòa
- Năm 2005 đến 2015 cô sống và làm việc tại thành phố.HCM
- Cô vừa là nhà văn, nhà vạch báo tự do cho nhiều tờ báo nổi tiếng trong và ngoài nước.
Ý nghĩa của cuốn sách: Đừng tháo xuống nụ cười
Đừng tháo xuống nụ cười – những câu chuyện dành cho người trẻ, và vừa mới từng trẻ. không ai sống trên đời này mà no trải qua những nỗi buồn. Với tuổi trẻ, nỗi buồn càng là một điều tất yếu, khi người ta no còn nhìn cuộc sống bằng tâm hồn ngây thơ của trẻ nhỏ nhưng cũng chưa quá đủ trầm tĩnh đến bình thản trước mọi thứ như tuổi xế chiều. Nhưng sau tất cả những buồn đau và hụt hẫng ấy, tuổi trẻ vẫn là tuổi đẹp nhất của đời người, cái tuổi mà người đọc dám sống và dám yêu hết mình.
Mỗi câu chuyện trong Đừng tháo xuống nụ cười là một lát cắt của cuộc đời gửi tặng người trẻ. Hơn 50 nội dung được sắp xếp theo bốn chủ đề: Tuổi trẻ lộng lẫy, Người đi lạc, no thể yêu mãi mãi, Con đường trước mắt… Ở đó, người xem sẽ tìm thấy những câu chuyện, chiêm nghiệm về người trẻ, mơ ước, tự do, tình yêu, những tiến trình, những hạnh phúc khó giải thích và cả những nỗi đau khó gọi tên.
Ở đó, đọc giả sẽ tìm thấy ảnh bóng của gia đình mình, của bạn bè, người yêu, những mối liên kết đặc biệt, những hướng nhìn vừa lạ vừa quen về giảng đường, về Tp, về một xã hội còn nhiều điều ngổn ngang. Và cũng ở đó, đọc giả sẽ chạm tới những cô đơn, hoang mang, hổ thẹn, khát khao, day dứt và ma vọng của một thời tuổi trẻ chính mình.
“Năm hai mươi tuổi, tôi đứng ngoài hiên một quán café, đứng như vậy mãi, để nhìn một anh chàng vừa từ trong tiệm bước ra. Tôi chưa có khi nào chạy xuống để nhìn rõ anh và hỏi: “Bạn muốn thêm một ly café không? Tớ mời”. Tôi sẽ quên người ấy, fast thôi, dù hôm ấy anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đến nhức mắt và tôi đang mất thì giờ nghĩ một lúc lâu vì sao Thượng đế lại đủ sức ban phát một chiếc áo trắng như vậy cho một anh chàng bình thường như thế. Nhưng tôi hao phí thời giờ cho sự suy luận, no để ý anh vừa mới đi mất – k có khi nào trở lại. Chúng ta sẽ có hàng ngàn khoảnh khắc như vậy trong suốt cuộc đời mình: Những khoảnh khắc bỏ lỡ, dang dở vô cùng tận.”
Văn của Khải Đơn no khó đọc, nhưng sẽ có những đoạn viết tốt câu chuyện mà bạn sẽ cần một khoảng thời gian kha khá để ngẫm ngợi được cho hết. Cũng giống như muôn vàn những thứ nhỏ bé trong cuộc sống này, có những điều tưởng như giản đơn nhưng lại ẩn chứa sau đó rất nhiều suy nghĩ và kinh nghiệm.
“Người lớn thường lo nghĩ khôn nguôi, nhất là khi bạn cao mét rưỡi, mang giày thể thao màu đỏ, mê áo thun màu vàng cốm và muốn trở thành nhạc sĩ hát rong. Mẹ tôi nói: “Con hãy mặc đồ màu xám tốt màu đen, như thế con sẽ giống mọi người, sẽ no có gì nguy hiểm xảy ra!” – Ai mà quan tâm chứ! Tôi sẽ chu du khắp thiên hạ với sự sặc sỡ độc nhất này. Thật là tuyệt!”
Đúng vậy, ai mà tập trung chứ. Nếu buồn đau, cô đơn hay lạc lõng đang là điều tất yếu thì hãy coi đó là món quà mà tạo hóa vừa mới dành tặng cho con người, no phải để dìm con người xuống tuyệt vọng và bế tắc, mà để người ta biết trân trọng hạnh phúc, biết mạnh mẽ hơn và cùng nhau gieo thêm những mầm vui mới. Bởi thế, dù chuyện gì xảy ra, ai cũng có quyền giữ trên môi mình một nụ cười.
Cảm nhận cuốn sách: Đừng tháo xuống nụ cười do chính tác giả giới thiệu
Tập tản văn về tình yêu và cuộc đời, với nhiều vấn đề. Đó là sự cô đơn, hoang hoải, lạc lối, bất lực, giận dữ của những người trẻ đã và vừa mới vào đời. Đó là những cung bậc cảm xúc của yêu đương: khi thì cuồng nhiệt đắm say, lúc lại lạnh lùng chán ngán. Đó là những quan điểm, góc nhìn, thảo luận về các vấn đề trong đời sống, xã hội: học sinh sinh viên và giảng viên đánh chửi nhau, khuyết điểm trong học hành và giảng dạy, niềm tin ngây thơ mù quáng và nông cạn của người trẻ vào đại học, vào giấc mơ đổi đời qua lời ru ngủ của những kẻ “hướng nghiệp”, “tư vấn”, trinh tiết của một người con gái cần kíp như thế nào, bạo lực gia đình, những kẻ làm báo vô lương tâm chuyên săn hình người nghèo đang tiểu tiện bừa bãi kênh công cộng đưa lên đại chúng,…
Phong cách thức vạch của tác giả khá “lạ”. Vừa gần gũi, dễ hiểu, dễ thấm, mà cũng xa lạ, khó hiểu cực kỳ. Văn phong tinh tế, sâu sắc, nhân văn, và cũng đượm nhiều buồn. Như 1 con người vừa mới trút những hờn giận đắng cay cô đơn buồn tủi bấy lâu qua trang giấy, con chữ. Có nhiều đoạn rất hay, rất tâm trạng.